BỮA CƠM GIA ĐÌNH ĐẠM BẠC ĐỢI CHỜ TA CUỐI NGÀY
BỮA CƠM GIA ĐÌNH ĐẠM BẠC ĐỢI CHỜ TA CUỐI NGÀY
Dù có đi muôn nơi, bữa cơm gia đình đạm bạc vẫn luôn là nơi đón chào những bước chân ấy trở về.
Bao năm trôi qua, dù cho thời thế có thay đổi, ngôi nhà, căn bếp có hiện đại hơn nhưng mâm cơm Việt Nam hình tròn thì vẫn luôn là lẽ bất biến.
Mâm cơm hình tròn không có điểm khởi đầu cũng chẳng có điểm kết thúc, gợi nhắc về sự tiếp nối liên tiếp giữa các thế hệ trong gia đình. Hình tròn cũng không có các cạnh, khiến mọi người có thể ngồi quây quần xung quanh nó cho một bữa cơm gia đình đạm bạc mà không ai bị bỏ ngoài. Mâm cơm gia đình đơn giản nhỏ, chỉ đủ để đựng một vài đồ ăn đơn giản, kéo gần khoảng cách giúp cho những bữa ăn là khoảng thời gian các thành viên trong gia đình chia sẻ, tâm sự cùng nhau sau một ngày đầy xúc cảm.
Các món cơm gia đình ngon được bày biện trên mâm không quá cầu kỳ với 3 món chính là món mặn, món canh và món luộc.
Tùy vào ẩm thực của từng vùng, ba món ăn trên sẽ mang những hương vị khác hẳn nhau nhưng sự kết nối giữa các món trong mâm cơm gia đình vẫn luôn được giữ gìn thông qua thời gian. Các mâm cơm gia đình không phải là một hằng số nhưng những giá trị mà chúng mang lại với mỗi gia đình vẫn luôn là sự gắn kết tình cảm giữa từng thành viên trong gia đình.
Ở tuổi trưởng thành, tôi dường như đang có tất cả, chỉ thiếu cho mình một bữa cơm gia đình đạm bạc
Khi tôi ở tuổi 18, tôi đặt bước chân đầu tiên vào hành trình mới của cuộc đời tại một thủ đô đầy nhộn nhịp.
Hà Nội cho tôi nhiều trải nghiệm, nhiều con người đã dần lấp đầy những nỗi nhớ cũ của tôi, tuy nhiên, vẫn còn đó một sự thiếu hụt mà dù cho tôi có cố gắng làm gì cũng không thể bù đắp nổi là các món ăn cơm gia đình đạm bạc, những khoảnh khắc đầm ấm được kề cạnh những người tôi thương yêu nhất, sẻ chia những điều tôi ấp ủ bao lâu nay.
Tối tối, tôi rảo bước trên những con đường tấp nập xe cộ, tôi thường vô thức nhìn vào cửa sổ những căn nhà ven đường nơi những gia đình đang cùng nhau thưởng thức bữa tối của mình.
Một bữa cơm gia đình đơn giản nghe có vẻ là điều rất bình thường nhưng với một sinh viên phải xa quê, xa bố mẹ như tôi, điều đó trở nên quá đỗi xa vời. Tôi thường gọi về nhà vào lúc chập tối, thời điểm mọi người bắt đầu chuẩn bị dọn cơm, quây quần thưởng thức bên nhau. Cảm giác chứng kiến gia đình mình ăn cơm vui vẻ, lòng tôi bồi hồi, dâng dâng một nỗi niềm. Tôi nhớ nhà, tôi muốn về quê, muốn thưởng thức các món ăn trong bữa cơm gia đình ấy.
Tại mảnh đất thủ đô, dù được trải nghiệm nhiều, đi đây đi đó, thưởng thức những bữa ăn hào nhoáng, nhưng tôi vẫn thấy thiếu một gia vị quan trọng nhất - gia vị mâm cơm gia đình. Bữa ăn gia đình đơn giản, mấy quả cà, vài khúc cá nhưng nó ngon đến lạ thường. Phải chăng điều đặc biệt trong thực đơn bữa cơm gia đình nằm ở hương vị tình thân?
Một bữa cơm gia đình đam bạc luôn là mơ ước của tôi
Nhưng rồi bỗng tôi chợt nhận ra, cái vẻ đẹp của những bữa cơm gia đình đạm bạc ấy biến đâu mất rồi?
Nhìn dòng người tấp nập, hờ hững lê từng bước chân trên từng con phố, nhìn những tòa nhà cao ốc chọc trời, sáng choang từng mảng đèn lớn, trái tim tôi như hụt đi một nhịp. Những con đường lớn nhỏ, những ngõ ngách chật hẹp tại mảnh đất Hà Thành đâu còn cái vẻ bình yên, chất của thủ đô nghìn năm văn hiến.
Theo từng tháng từng ngày, chúng đổi thay và trở nên tấp nập hơn bao giờ hết. Lấp đầy trên những con đường ấy nào là hàng ăn, nào là quán uống. Dường như tính tiện lợi, nhanh chóng đã lên ngôi, cướp mất đi vị trí quan trọng của những bữa cơm gia đình đơn giản. Người ta bỏ mặc những cuộc gọi về dùng cơm từ người thân, tiếp tục say sưa trên bàn ăn cùng đồng nghiệp, cùng khách hàng, bạn bè. Hai từ “biết ơn” và “trân trọng” dần trở thành điều hiếm thấy trong tâm thức của những thành viên trong gia đình.
Nhưng tôi tin rằng, những giá trị tốt đẹp luôn sẽ mãi trường tồn với thời gian. Hương vị của những bữa cơm gia đình đạm bạc vẫn sẽ luôn sống mãi trong căn bếp gia đình Việt Nam. Ngồi vào bàn ăn, sẽ chẳng còn sự khác biệt về địa vị xã hội nào nữa cả, tất cả chỉ đơn thuần là tình cảm, tình thương mà chỉ có gia đình mới có thể đem đến cho chúng ta mà thôi.
Ngẫm lại mới thấy, điều tiếp sức cho những tâm hồn ngoài kia chẳng phải đều đến từ hương vị bữa cơm trong gia đình Việt hay sao?
Nhận xét
Đăng nhận xét